Từ Một Câu Phú phần 2
KHÁCH trời ơi!.
Giới kinh doanh buôn bán ngày nào cũng tiếp xúc với khách không ít gặp phải dạng khách trời ơi đến để lừa đảo, cướp giật, trộm cắp thậm chí ăn uống chạy làng…
Khách quen thì sao?
Dạ thưa, do quen mặt nên họ ăn chịu mắc nợ, mắc nợ chả lẽ không bán lại mắc nợ tiếp. Sau đó thì biến. Cho nên tính lại lỗ đành nghỉ việc.
Do khách quen có khi ở lại trong nhà ta mà ta không biết. Tối đến sẽ biết y làm gì.
Khách lạ thì sao?
Có khi khách là kẻ đang nghiên cứu bạn để đưa bạn vào tầm ngắm, lần sau trở lại với lực lượng hợp lý hơn, một nhóm mua bán ì xèo, trả giá, trả hàng cứ như thật, nhóm còn lại chôm đồ, sau khi an toàn đi ra, nhóm mua bán cám ơn ra về hợp pháp.
Khách lạ nếu thấy cơ hội chơi được thì chơi luôn chẳng cần nghiên với cứu.
Khách đến bán hàng?
Xin mời mua hương của chùa… Rõ ràng hương là thật nhưng ni cô thì giả.
Giới thiệu mặt hàng mới. Mặt hàng thật và trúng thưởng ảo, đóng lệ phí thật.
Khách không mời mà đến.
Khách đến ăn cưới… chùa.
Khách đến ăn kỵ giỗ… chùa, tư gia thì không gặp nhưng các chùa thì dễ gặp. Vì cũng là đạo hữu với nhau, khách bỏ vào tay nải đem về làm của bố thí.
Khách không mời mà đến bằng cách trên trời tụt xuống, khoét vách chui vào… hoặc thấy nhà vắng tà tà đi vào. Khi bị phát hiện có thể nói một câu tỉnh rụi: Có phải nhà bác Bửu Đình đây không ạ? Ủa tưởng ở đây chứ. Tà tà đi ra. Khi kịp nghĩ ra cũng chẳng biết gì hơn là “may chưa kìa”.
Trong quân sự khách không mời mà đến. Khi đến “lăn lê bò toài” và khi ra về cũng cứ thế. Đây là loại khách ồn ào thái quá.
Khách giả trang.
ĐIẾU KHÁCH luôn luôn có THIÊN HƯ nên thường giả trang, nam giả nữ, dân giả quan, bất lương giả tu sĩ… Đã giả trang thì sợ gì không đem TANG MÔN giả (bằng chứng giả) ra hù dọa, lòe bịp. Ngán gì mà không gọi bộ trưởng thành thằng bộ tưởng, nghe cuộc điện đàm xong ta cứ nghĩ đức vua đây rồi. Sau đó ngài phán, trẫm vi hành thăm dân tình, bộ chưa nghe chuyện Càn Lông du… hí chưa, dám nhìn thẳng mặt… lồng. Trẫm cần vài chục triệu tiêu vặt… Tưởng gì xin con vào làm việc, xuất khẩu sao không nói, xuất gì mà chẳng được… Đáp án là phe ta bao giờ cũng xuất tiền ra, nhập về là một số không to tổ bố.
Nói về khách trời ơi cả năm không hết, khách là người cũ, như bạn học cũ, người quen cũ, người tình cũ… không rủ cũng đến. Và cái cũ tốt đẹp vô hại nhưng cái mới bây giờ rất là tai hại. Bây giờ lại thấm thía “Tri nhơn, tri diện, bất tri tâm” (biết người, biết mặt, không thể biết lòng dạ)
Kể tội ĐIẾU KHÁCH thì nhiều lắm. Vì thế hằng năm ta luôn luôn đối phó với bọn côn đồ TANG MÔN, ĐIẾU KHÁCH thăm viếng bất chợt, THIÊN HƯ láo lếu. Bất cứ tuổi nào cũng ôm mối lo như vậy. Cho nên tuổi nào cũng có các sao lưu động này tụ tập.
ĐIẾU KHÁCH với lợi thế lý lịch mờ ảo của THIÊN HƯ, được côn đồ TANG MÔN xác nhận. Nhưng khi hỏi ra thì TANG MÔN nói rằng, tui cũng nghe đồn thôi, nghe nói thôi.
Tất nhiên không thiếu gì những khách quí hiếm hằng ngày tiếp xúc với bạn. Nhưng chắc chắn rằng không để lại ấn tượng xấu. Mua bán với bạn tức là người ta mến mộ bạn, giao du với bạn mong được kết giao với bạn. Được tiếp xúc với con người tốt là niềm tin, chứ đừng nghĩ là niềm tự hào, không có gì khổ tâm nhìn mọi người bằng cặp mắt soi mói, nhìn đâu cũng thấy vi trùng chắc chắn ăn không ngon miệng, nhìn đâu cũng thấy đạo, tặc, phỉ, lừa đảo, quan tham, dân hư, chỉ còn một đường lên núi thật xa, thật cao, thật vắng mà ở.
Khách tốt.
Cũng như TANG MÔN, ĐIẾU KHÁCH cần có PHƯỢNG CÁC ngưỡng mộ vì đó là người khách đáng mến, đi đâu cũng được hoan nghênh. (Tất nhiên KHÁCH đồng cung với PHƯỢNG hay hơn là xung chiếu lẫn nhau. Vì đồng cung có 4 vị trí thấy KHÁCH PHƯỢNG nếu xung chiếu chỉ có 2 trường hợp mà thôi). Nếu không có PHƯỢNG CÁC lại có KHÔI VIỆT là khách quí. Không thấy 2 sao trên được gặp THIÊN ĐỒNG là phúc khách, khách đem niềm may mắn đến, khách ăn uống no bụng đây là loại thực khách rất cần cho giới buôn bán thực phẩm.
Khách xấu.
Là những khách không hưởng các sao kể trên là xấu. Đã thế lại có PHỤC BINH hội họp lại càng xấu hơn.
Khách phức tạp.
Là tốt xấu lẫn lộn, cát hung tương bán, cụ thể mỗi lá số khác nhau, theo đó mà luận.
Sao KHÁCH chiếm một phần 12 số người. Cho nên có một số người suốt đời là viễn khách, lữ khách có người mang theo cái hờn viễn xứ, cái hận vong quốc. Có kẻ lấy viễn du làm thú vui, có kẻ thường xuyên ham thăm viếng để tỏ bày tình thân, hoặc than thở, than thân trách phận vì thế luôn luôn có bộ Mã Khốc Khách chẳng qua đi đó, đi đây than thở mà thôi. Nạn nhân của Mã Khốc Khách lại là khóc hận vì khách, khách đã chạy rồi.
Cá biệt ta gặp dạng “Hiệp khách hành” như tiểu thuyết Kim Dung, nhưng dễ gặp nhất là các chiến binh rày đây mai đó, sau trận chiến rồi đi, để lại ngẩn ngơ nỗi nhớ, với những bình luận tốt xấu tùy người.
Ta đã biết ĐIẾU KHÁCH là người đến thăm viếng chia buồn khi tang khó. Cũng là người đến than thở để nhờ cậy khi ta vui vẻ có tin mừng và bây giờ bạn đã biết thêm bộ mặt tiêu cực của sao này. Mỗi tuổi ta có 1 ĐIẾU KHÁCH khách nhau, lại được chỉ huy bằng một chính tinh khác nhau. Mỗi năm lại di chuyển khắp 12 cung số.
Ngày nay với hệ thống internet là mảnh đất màu mỡ cho các ĐIẾU KHÁCH hoạt động, với các trang Web giả có thật có, hô hào giả có thật có. Kiến thức giả có, thực có, ăn cắp cũng có… Với các nickname tùy thích, thậm chí bao nhiêu nick cũng có. Avitar thì thần thánh tiên phật ma quỷ đến ngon lành như quả táo cũng có. Ngôn ngữ từ thân thiện, khêu khích đến khêu gợi, từ ngây ngô đến chân thành qua lếu láo… Từ mạng nhện Inter qua số mạng an bài gặp thằng ĐIẾU KHÁCH, ta lại có kẻ mất của, kẻ ở tù… Chưởi bới nhau như mổ bò, khúc khích cười như bầy dê…
PHỤC BINH ẩn núp đáng nghi chưa kìa.
PHỤC BINH luôn luôn có PHI LIÊM tam hợp, PHỤC BINH là hình tượng người lính làm việc, người lính ẩn núp, hoặc một người có hành vi y như là lính, là dễ sai khiến. Với chiến binh ẩn núp, di chuyển cũng phải học, đi không có tiếng động, đi không ai biết về không ai hay, ngồi xuống như bụi cây, nằm xuống thì biến mất… đi với TANG MÔN là “mai phục cách” (độn thủy, độn thổ). Vì lợi ích chung người chiến binh phải ẩn núp rình mò, tìm hiểu đối phương, hoặc tiêu diệt chúng. Nói đến lợi ích chung, riêng bạn đã biết là bộ CƠ ĐỒNG vì thế cách ĐỒNG TANG BINH được cho là hóa cát, chẳng qua là hình ảnh một chiến binh phục vụ cho lợi ích chung, xả thân vì nước, một hình ảnh đẹp, cực khổ nguy hiểm đem lại an vui đến từng mọi nhà. Bên cạnh của họ có Đồng Đội (ĐỒNG TANG) và sẵn sàng tung PHI LIÊM (vũ khí) để chiến đấu. Đến đây thì bạn đã thấy câu phú hàm ý hay ho như thế nào.
Nhưng một PHỤC BINH rình mò ẩn núp làm chuyện bất chính (PHI LIÊM) vì lợi ích riêng tư, sẵn sàng vung hung khí (PHI LIÊM) giết người diệt khẩu, không ngoài mục đích cướp đoạt của người làm của mình, tuy cũng gan dạ táo bạo, cũng có đồng bọn là bọn côn đồ tham gia. Đó là việc làm xấu xa phi pháp. Chiến binh có thể dọn nhà là căn cứ của địch, rủi ro ôm đầu máu trở về cũng không xấu hổ. Nhưng dọn nhà của dân thì các chiến binh không dám đâu, chưa chắc làm tốt công việc đó. Vô tình làm xấu ngôi sao THANH LONG của mình. Cuộc đời có một chi tiết rất buồn cười. Các tên trộm cướp làm điều rất táo bạo, gan dạ nhưng chiến đấu ngoài mặt trận rất dở. Vì đối thủ của lúc đó là địch súng đạn đầy mình, còn khi cướp trộm đối thủ là lương dân. Cho nên đem so sánh sự gan dạ của chiến binh, với bọn trộm cướp có chỗ khập khễnh.
Hằng ngày PHỤC BINH nhan nhản chung quanh chúng ta, nhất là các bến xe, tàu nơi lên xe buýt, thời cơ là lúc lên xe xuống tàu, đó là lúc dễ bị người khác va chạm vào thân thể, chỉ cần thế thôi là mất của, nếu phát hiện PHỤC BINH bắt được chưa chắc đã có tang vật, vì nó chuyển qua thằng TANG MÔN cất dấu đi, lại có thằng ĐỊẾU KHÁCH ba hoa rằng, không phải người này đâu, anh lục soát họ là phạm luật phải xin lỗi đấy. Cái thằng kia kìa… vô hại nào đó.
PHỤC BINH xấu.
Như vậy PHỤC BINH hàm ý rất là xấu, kẻ rình mò tất làm điều xấu xa, chỉ thoáng chốc cả chiếc xe bốc hơi một cách kỳ lạ. PHỤC BINH càng nguy hiểm hơn khi có TANG MÔN hội họp là tay chân, hoặc dễ gặp KIẾP SÁT cướp của lại giết người.
PHỤC BINH tốt.
PHỤC BINH cần đi với PHƯỢNG CÁC chủ ngưỡng mộ, từ đó ta có bộ mến mộ và tôn phục. Vì đó là người PHỤC BINH tốt với nghĩa phục vụ, làm việc được mọi người ngưỡng mộ. Nếu không cần có KHÔI VIỆT, đó là những người cao quí phục vụ cho mục đích cao cả. Đó là công bộc (đầy tớ) của dân đúng nghĩa. Thực chất PHỤC BINH là thằng đầy tớ, đi với PHƯỢNG CÁC là tên đầy tớ đáng ngưỡng mộ, đi với KHÔI VIỆT là tên đầy tớ cao quí. Chà cái vùng này chỉ làm lúa một vụ mùa thôi, dân sẽ khó khăn, thằng đầy tớ đó nghĩ ra cần làm một con sông đào, hoặc làm thêm, nuôi thêm… một việc gì đó để dân đỡ cơ cực. Nó vắt óc nghĩ ra chứ không ai ép. Cuối đời ai cũng rủ áo từ quan, thế thôi… Nhưng một PHỤC BINH tốt biết lo cho dân là thế đó. Một PHỤC BINH xấu là vơ vét cho đầy túi tham.
Nếu không có những sao trên tất cần có THIÊN ĐỒNG, hưởng cách Đồng Binh, việc mình làm luôn luôn có người cùng chí hướng ủng hộ, vì THIÊN ĐỒNG là việc chung, lợi ích chung, việc làm phúc… Hằng ngày vẫn có những người âm thầm tìm hiểu những khó khăn của ai đó để giúp đỡ, không ồn ào phô trương.
BẠCH HỔ họa tòng khẩu xuất.
Nói cái gì hung hăng thế là BẠCH HỔ, bày tỏ cái gì thế cũng là BẠCH HỔ, phùng mang trơn mắt cũng là BẠCH HỔ… Có 60 tuổi là có 60 con hổ khác nhau lại có đến 14 chính tinh nuôi dưỡng hổ. Đem làm bài toán nhân là ngợp mặt hết đường nghiên cứu.
Có người bày tỏ rằng: Bất cứ ai chỉ tay vào nước IRAN là bị chặt tay.
Ghê thiệt. Cái đầu có HỎA TINH không sao mà nóng thế. Rõ ràng có 200 lãnh tụ trên thế giới, chăc chắn có nhiều người ấm đầu, do MỆNH có sao này hoặc hạn có sao này. Tình hình có nhiều người ấm đầu thì năm 2012 tận thế là cái chắc, không phải do thiên tai mà do chính con người.
Đứa nào đánh chìm tàu của tao phải bị trừng trị đích đáng.
Sau khi qua Trung Quốc vận động, được “ừ” một tiếng. Sợ gì mà không gầm lên:
Đã sẵn sàng.
Tất cả tai họa từ lời nói mà ra. Cho nên từ xa xưa đã đúc kết “họa tòng khẩu xuất”. Họa từ miệng mà ra. Chiến tranh có thể bắt đầu bằng những lời nói xúc phạm kẻ khác. Dưới đây là giết người bằng lời nói. Trích nguyên văn màu sắc và cỡ chữ.
Nam thanh niên thản nhiên nhìn bạn gái… tự vẫn
(Dân trí) – Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi với một thanh niên, cô gái trẻ lẳng lặng leo qua lan can cầu gieo mình xuống dòng nước chảy xiết. Ở trên cầu, người thanh niên lạnh lùng bỏ đi trước sự phẫn nộ của nhiều người dân sống ven sông..
Thế là giết người bằng lời nói, tay không dính tí máu, con BẠCH HỔ này bày tỏ một câu gì đó khiến người thiếu nữ tuyệt vọng. Sao mà dại thế, cần phải sống để trả thù người một cách nhẹ nhàng bằng nụ cười hạnh phúc bên cạnh ai đó. Thoát khỏi tay kẻ bạc tình, kẻ phản bội khi tóc còn xanh vẫn còn là may mắn. Người yêu mình và mình yêu người là 2 khái niệm khác nhau. Và không ai có thể ép người được người khác phải yêu mình. Nếu không thương tôi nữa, tôi nhảy xuống sông. Nếu họ ừ một cái. Đúng là một con quỷ. Đó là cơ hội để xa cách họ ngay, đó là may mắn chứ không phải rủi ro. Mong sao các bạn đọc tuổi trẻ đừng nghĩ chuyện đó khi thất tình. Hắn là kẻ có tài ư? Tài ba thì thiếu gì. Giàu có cũng không thiếu. Đẹp ư, mà tâm hồn không đẹp. Nhưng rõ ràng bất lương thì có, xa lánh kẻ bất lương là có phước mà không thấy, lại chọn cái chết cho mình là một điều dại dột.
Giết người không gươm dao.
Giết người không đổ máu đào.
Giết người bằng lời nói.
Tim lòng vô cảm sao.
Lời nói rất quan trọng, căn cứ vào lời nói người ta đánh giá mình. Nếu không nói ra mấy ai biết được chúng ta nghĩ gì. Nhưng BẠCH HỔ ưa nói, đi với PHI LIÊM sai trái cũng nói, có người gọi kẻ cướp là anh hùng, gọi dân là giặc, chỉ can tội phá rừng bị gọi là lâm tặc, mà tặc là gì? Là giặc, nếu là giặc tất chiêu binh mãi mã chống lại triều đình mới là giặc, chỉ cướp bóc thôi thì nên gọi là phỉ. Sao mà giặc nhiều thế nào là sa tặc, đinh tặc, tin tặc. lâm tặc, đạo tặc thực chất là bọn phá hoại tài sản cá nhân và quốc gia, cột cho cái tội đó cũng mục xương trong tù. Danh phải chính, ngôn mới thuận. Nói như thế, chụp mũ như thế là ác khẩu.
BẠCH HỔ mà có quyền lực thì người khác càng khổ, gầm gừ kết tội oan ức người khác. Ăn nói trái ngược tiếp tay cho bọn PHI LIÊM, PHỤC BINH làm điều bất chính. Cũng may chỉ có 50% BẠCH HỔ không gặp PHƯỢNG CÁC, trong số còn lại được cứu giải bởi KHÔI VIỆT .
Đi với PHƯỢNG CÁC là lời bày tỏ được sự ngưỡng mộ. Đi với KHÔI VIỆT là tiếng nói của người cao quí, ngoài ra đi với TƯỚNG QUÂN là lời bày tỏ thương yêu. Hay nhất là đi với THIÊN ĐỒNG giá trị như lời bày tỏ được sự đồng thuận nhiều người, tiếng nói của người làm việc phúc thiện, tu sĩ…
Không phải vô cớ mà người xưa chọn con hổ đặt tên cho ngôi sao BẠCH HỔ, bạch là bộc bạch bày tỏ, hổ là con vật hung dữ, vì lời nói có thể gây chết người, giết người y như một con hổ, thậm chí còn nguy hiểm hơn con hổ. Giết hết chúng nó đi là hàng chục ngàn người bị đem ra thủ tiêu. Đàn áp mạnh tay vào là máu chảy thành suối. Gầm một cái “bắn đi” là hỏa tiển bay tung trời. Có những con cọp hung hăng thì có những con cọp “Linh Vật” như PHƯỢNG CÁC, KHÔI VIỆT , THIÊN ĐỒNG đem lại an vui đến mọi người.
Lời nói là BẠCH HỔ, đằng sau lời nói là một con người đội lốt hổ. Hổ dữ hay Linh Vật cũng thật dễ đoán. Cho nên Tang Hổ Điếu Binh là tứ hung, 4 loại người nguy hiểm hội họp với nhau càng nguy hiểm thêm. Chỉ có THIÊN ĐỒNG phúc tinh hóa giải bọn côn hồn này là hiệu quả nhất.
(Dẫn theo trang tuvitoantap.blogspot.com)